Quan điểm sáng tác:
Khi đã nặng tình với văn chương nói chung, viết báo- viết văn- làm thơ- sáng tác ảnh nghệ thuật… nói riêng, cái sự chân thực vẫn là tiêu chí đầu tiên mà tôi đặt ra cho chính mình. Tôi không thể tự dối mình, dối người bằng những câu chữ được cố tình đánh bóng. Để rồi mỗi khi đọc nó mình cảm thấy xấu hổ với chính mình. Bởi trong cái “phạm trù” nhân gian đã cho tôi một triết lý sống về cơ chế thị trường của văn chương hôm nay. Tôi mong sao những người sống xung quanh mình là những câu văn hay, câu thơ đẹp, là khoảnh khắc kỳ diệu, lay động trong mỗi tác phẩm của mình…”
Tác phẩm: đã đăng ở Báo Quảng Nam, Tạp chí VHNT Quảng Nam và nhiều báo trung ương …
Địa chỉ liên hệ: Hội Nhà báo Quảng Nam
132b Nguyễn Thái Học, Tam Kỳ, Quảng Nam
ĐT: 0958 306 624
Tác phẩm tiêu biểu:
Thơ
NHŨ THÁP
Nửa đêm tàn một cuộc chơi
Người đi để lại đầy vơi nỗi Chàm
Tháp ngồi tháp đứng tháp nằm
Bẻ đôi ngọn tháp làm tằm em đeo
Cuộc chơi làm giữa cheo leo
Ngàn năm gió vẫn cứ trèo như không
Linga thức đợi tồng ngồng
Joni nghiêng ngữa căng phồng viền môi
Nửa đêm còn mảnh trăng côi
Níu hai nhũ tháp làm đôi nhân tình.
Mỹ Sơn, 2009
NHẬT THỰC
Mọc chi trăng giữa trưa gầy
Để ta nhật thực bờ vai nguyệt trần
Gò quê đôi ngọn thi nhân
Nhú đau con mắt dương trần em ơi
Treo chi trăng trong mắt đời
Để thơ nhật thực những lời tương tư
Đời thì muôn nẻo trường xuân
Nẻo trăng xuôi ngược dấu chân dã tràng
Chạm chi trăng cái ngang tàng
Đất trời nhật thực đến toàn phần tôi
Cái nhìn chạm tới bờ môi
Thiên đàng chạm tới làm tôi giật mình
Trăng vàng tắm dưới sông xinh
Một bầy cuội cứ rập rình gốc đa .
Trường Xuân, tháng 10.2009
CHỢT RÊU
Rêu hát những mùa xanh
Êm đềm trên mái cổ
Dấu chân chim mấy độ
Bước mòn qua tháng năm
Trăng đi những bước rằm
Lạc vào ô cửa cũ
Hồn thiêng còn ẩn dụ
Trong lời rêu ngân vang
Linh thiêng hồn di sản
Bóng rằm soi đáy sông
Thuyền khua đêm mái động
Hoài giang thổn thức dòng
Rêu hát những ngày đông
Hạt mưa buồn trốn ngủ
Dấu chân em trú ngụ
Rằm xanh lối cỏ mềm
Ngữa bàn tay tôi đếm
Mấy mùa rêu qua đời
Là biết phố già hơn
Giữa bóng rằm non trẻ
Tiếng ai thơm như thể
Dặn người nhớ đừng quên
Một ngày em chợt đến
Một ngày tôi chợt rêu.
Hội An, 2007
DỐC QUÊ
Dốc quê nứt nẻ chân chim
Bàn chân mẹ bước lặng im tháng ngày
Dốc quê mờ hút chân mây
Bàn tay mẹ vẫy khô gầy thời gian
Dốc quê khập khểnh đường làng
Đôi quang gánh nhịp đau tà áo thưa
Tóc già bàng bạc sợi mưa
Võ vàng sợi nắng để thừa sợi thương
Chiều quê dầm đẫm giọt sương
Mẹ đi vạt áo níu vương dốc làng.
Dốc Ré, 1978
BÌM BÌM
Bìm bìm lấp hết dấu mây
Nỗi buồn lấp hết một ngày không em
Dây bìm bìm nối ngày đêm
Còn ta nối những nỗi niềm của ta
Mây là mây của Sơn Chà
Sóng là sóng của Tiên Sa dội về
Em là sóng của sơn khê
Dội bao xác lá thu tê tái mùa
Đầu ghềnh chân sóng lua khua
Trườn theo một tiếng mõ chùa mà tu.
Bãi Bụt, Chủ nhật 13/12/2009
NỤ GIÊNG
Xuân thì mấy hạt âm dương
Nẩy mùa rắc nụ mà dường như mưa
Nụ giêng đợi đến giao thừa
Tách đau nách lá mà thưa núi đồi
Chừ em cổ tích như vôi
Tay sưa gầy guộc mùa trôi vàng lòng
Thì thôi mấy hạt long đong
Góp thêm tí tách mà bồng bế xuân.
Mưa Trừ tịch
Canh Dần 2010
MIẾNG BÃ TRẦU
Xin đừng bất hiếu với quê
Mai kia có chỗ để về mà yêu
Ở quê còn đó cánh diều
Bay trong ký ức những chiều chăn trâu
Bờ đê còn miếng bã trầu
Nuôi bao gốc rạ thêm nâu ruộng vườn
Về quê đi tắc bờ mương
Thử nghe cái giọng người thương có còn
Quảng Nam ăn cục nói hòn
Một hôm nhớ gọi nghe mòn tiếng quê.
10.11.2009
Phê bình:
NHỚ CON HẠC TRẮNG
Đã trở thành thói quen, quán cà phê Trầm cạnh nhà như là “văn phòng thường trực”của Nguyễn Đức Dũng, cây bút thơ ở Quảng Nam. Một mình với mấy giọt cà phê. Nhớ bạn, điện quanh, ai rãnh thì tới, nói chuyện, đọc thơ. Thơ bạn, thơ mình.
Gần tết, trời se lạnh, Dũng ngồi nhớ Huế. Nhớ “Hạc trắng”, “Ngựa trắng trong cây bồ đề”, “Tỳ bà”, và nhớ… Năm 2008, nhớ lần đầu tiên đến Huế dự trại sáng tác văn học miền Trung, chàng trai xứ Quảng không về được bởi con gái Huế. Đêm ấy là một đêm đầy kỷ niệm, giọng mái nhì không chỉ lay động dòng Hương mà lay động cả lòng người. Mất ngủ, Dũng làm thơ, bài “Hạc trắng” ra đời, bởi nhan sắc và tài hoa của nghệ sĩ cung đình. Hơn năm rồi, Dũng nhớ :
Chút lửa hoa đèn chong mấy sông
Lý mười thương cách núi chia quê
Em ơi bốn mắt sao mà rượu
Thắp trắng làm chi bữa sắp về
Mai vào trong ấy còn nghe sóng
Nghiêng ngả đời nhau giọng mái nhì
Chao ôi muôn dặm hò hê ấy
Khôn cầm sao lại níu chân đi
Sông khuya đẹp hay là em đẹp
Sênh gõ làm đau cả mắt thuyền
Ai rung bốn chén lòng tôi với
Không đành quay mặt. Ngón- Tay- Duyên
Dọc bờ sông An Cựu có cây đa bồ đề, thời gian ăn mòn làm bộng ruột cây. Ai đó đã tâm linh đặt thờ hai con ngựa trạng màu trắng trong đó. Đang lang thang tìm câu chữ cho thơ, bất chợt Dũng hét lên như được của: “Mình đã có thơ rồi Hoàng ơi!” (Phạm Hữu Hoàng- Hội VHNT Bình Định). Rứa là câu chữ hiện ra như là của để dành, chính Dũng cũng không ngờ. Nhà thơ nhà thơ Nguyễn Nhã Tiên cũng thừa nhận bài thơ hay, anh bảo Dũng nhanh nhanh đem hương ra thắp Miếu bộng để tạ ơn cô bác và đất trời, vì đã cho Dũng một tứ thơ tuyệt vời mà không ai dễ gì được lộc như thế. “Tiếng lành đồn xa”, Dũng may mắn nhận được sự chia sẻ của một vài anh em văn nghệ đất Huế, nhà thơ Ngàn Thương quý mến Dũng, muốn được là người đem đi đánh vi tính hoàn chỉnh bài thơ này mặc dù Dũng không đồng ý vì ngại. Nhà thơ Nguyên Quân không chê chỗ nào nhưng có một chữ theo anh không cần có trong câu: “Thèm lằn roi xà ích” . Đó là chữ Thèm. Ai lại đi thèm nỗi đau bao giờ.
Sinh ra từ làng vàng mã
Về đây dựng vó tung bờm
Về đây đứng huơ chân hương khói
Nghiêng mắt nhìn thiên hạ qua truông
lý đã mỏi câu dây vàng khớp bạc
yên cương buồn mơ bụi cuốn trời xa
ta bạch mã gốc bồ đề đứng lặng
mồ hôi suông,
đẫm mộng…quan hà!
làm thân ngựa khát dặm trường nước đại
thèm một lần nghe gió réo bên tai
thèm tiếng nghiến cỗ xe
lằn roi xà ích
sao xênh xang bốn vó…hốc hang này?
ừ ngựa trắng nên đời được trắng
trắng canh trường nghìn sãi chân bon
ai qua đó xanh lòng nhau bước cỏ
ngửa cổ rung,
ngân giọng hí…vô thường
(NGỰA TRẮNG TRONG CÂY BỒ ĐỀ)
Tình cờ tối nay lang thang tren mạng lại gặp dược HTP. Mừng quá, đọc hết không sót chữ nào. HTP ơi ! Nguyễn Mỹ ( TBình ) phục anh lắm, chúc anh càng ngày càng thành đạt, hạnh phúc và luôn yêu đời.
Nguyễn Mỹ ơi! Lời khen của bạn chừ mới đọc được, vì mình không chú ý. Thông cảm nhé. Thì có chi mô, còn một chút tàn hơi, cố gắng viết nốt, chụp nốt những gì mà mình cảm nhận và rung động trước cuộc sống, gửi lại cho đời. Chúc Nguyễn Mỹ và gia đình ấm no, hạnh phúc. Thân ái. Khi mô vào Tam Kỳ nhớ đt uống cà phê. Mong!
Comments are closed.