DẠ QUỲNH
ừ thôi!
em lỡ quên thề thốt
bỏ lại mình ta mấy ngọn đồi?
ngày xưa
hai đứa lên tịch cốc
dựng một am mây
ngắm cảnh trời
ừ thôi!
ta lỡ thân hành giả
leo mấy non xanh vọng một người?
không gian tê buốt
mùa trăn trở
sương khói nào khuây?
lạnh tiếng cười
ừ thôi!
lá biếc nơi rừng rú
nở mấy thâm sơn đóa dạ quỳnh?
là em!
hương tóc thơm ngày cũ
nguyệt động
còn vương
một chút tình!
HƯƠNG BUỒN
có đóa quỳnh hoa vừa chớm nụ
dưới làn mây e ấp bên trăng
đâu biết hằng đêm ta ấp ủ?
mong chờ em – chờ đã bao năm!
có một làn mây bay rất lâu
đêm nay bên giấc mộng – mây về
thăm ta – như thăm mùa trăng lạnh
tỏa chút hương buồn trong cơn mê
có một cơn giông qua phố thị
gió giật cấp mười hay mười hai?
gió lay cành gẫy hoa quỳnh rụng
rụng cả mùa trăng dưới gót hài
khi em ghé bước bên thềm cũ
là ta phiêu dạt giữa giang hồ
bỏ lại nụ quỳnh xưa héo rũ
và hương buồn đọng chốn hư vô!
Nguyễn Chinh
(Tp.HCM)